Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

ĐÔI LỜI GỬI LẠI TRĂNG THƯƠNG NHỚ

Đặng Huy Văn: Nhân hôm nay 14/9/2013 là ngày sinh nhật lần thứ 69, tôi đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng của cư dân mạng trên Facebook. Để bày tỏ lòng biết ơn của một Facebooker còn non trẻ 69 xuân xanh này (mới tham gia FB được một năm), tôi xin gửi tới các bạn hữu Facebooker gần xa một bài viết mộc mạc của một kẻ đã được sinh ra và lớn lên trên đất nước còn lầm than đau khổ này. Xin chân thành cám ơn các bạn và tôi mong tất cả chúng ta sẽ luôn tin tưởng vào tương lai tươi sáng của dân tộc Việt Nam!

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

ĐAU THƯƠNG QUÁ, BẢN KHOANG ƠI!

Đặng Huy Văn: Hôm nay, ngày 8/9/2013 miền Bắc trời vẫn còn mưa. Trên miền núi phía Bắc mấy ngày qua mưa nhiều, sạt lở đất đã làm hàng chục người bị chết. Đặc biệt buổi tối ngày 4/9/2913 trước ngày khai trường 5/9 tại bản Cán Hồ A, xã Bản Khoang, huyện Sa Pa, tỉnh Lào Cai đã có hơn mười gia đình bị sạt lở đất làm trôi sập nhà ở và người. Lũ và đất đá còn làm trôi cả một nhà tạm trú của giáo viên trường Dân tộc Bán trú PTCS Bản Khoang. Kết quả có 9 người chết, 2 người mất tích phần lớn là người già và trẻ con trong đó có cả học sinh và 17 người bị thương trong đó 4 thầy cô giáo! Với sự nỗ lực hết mình của thầy cô giáo và sự trợ giúp của địa phương, ngày mai, 9/9/2013 trường Dân tộc Bán trú PTCS Bản Khoang sẽ khai giảng năm học mới. Tôi viết bài này để bày tỏ lòng cảm thông với bà con xã Bản Khoang và kính tặng thầy trò trường Dân tộc Bán trú THCS Bản Khoang nhân ngày khai trường.  

ĐAU THƯƠNG QUÁ, BẢN KHOANG ƠI!
(Kính tặng thầy trò trường PTCS Bản Khoang)

      
Trời ơi thương quá là thương!
Bản Khoang lũ vùi trường của em(1)
       Sáng mai khai giảng thì đêm
Bùn đầy
lớp học xác em đâu rồi!
       Nhà thầy lũ cũng cuốn trôi
Thầy trò vô tội sao trời chẳng tha?
       Còn bầy tham nhũng xấu xa
Trời lại cho sống để hà hiếp dân?
       Lẽ nào trời cũng bất nhân
Như lũ đầy tớ nhân dân hả trời?

       Đau thương quá, Bản Khoang ơi!
Hai tám người chết cùng người bị thương
       Có em chưa được đến trường
Gia Bách ba tuổi đã hương khói rồi
       Chảo San Mẩy lũ cuốn trôi(2)
Cùng ông bà nội xác vùi suối khe
       Vừa xong lớp Sáu trước hè
Chờ mai khai giảng lũ về cướp em
       Ôi em gái tuổi thần tiên!
Còn thơ sao đã vội lên thiên đàng?

       Sa Pa đây ruộng bậc thang
Đẹp như tiên cảnh mênh mang ráng chiều
       Tiền thu du lịch rất nhiều
Mà sao lại để dân nghèo xác xơ?
       Đường vào xã đá lô nhô
Sao không rải nhựa, hay chờ Pháp sang? (3)
       Thầy cô cắm bản cắm làng
Gọi trò đi học gian nan trăm bề
       Ông Phạm Vũ Luận hôm về
Thăm trường bị lũ giúp gì được không?

       Hay ông chỉ nói lấy lòng
Mong thầy cô giáo gắng công giúp đời
       Ngày khai trường sẽ được dời
Sang ngày mùng Chín, mọi người vui chưa?
       Thầy trò nghe c ngẩn ngơ
Theo lời bộ trưởng phất cờ triển khai
       Mùng Chín là sáng ngày mai
Khai trường ngay để kịp thời báo công!
       Vinh quang thay ngọn cờ hồng
Ngày mai sẽ xác xơ trong nng chiều!

Hà Nội, 8/9/2013
Đặng Huy Văn

(1)- Bản Khoang - trước ngày “khai giảng muộn” - QĐND - Báo Mới

www.baomoi.com › Giáo dục

(2)- Gia Bách là đứa con 3 tuổi của vợ chồng thầy cô giáo Hà Thanh Sơn và Đào Thị Thuý đã bị lũ cướp đi từ trên tay mẹ, còn Chảo San Mẩy là một nữ sinh năm nay vào lớp 7, xinh ngoan và học giỏi đã bị lũ cuốn đi cùng ông bà nội của cháu vào tối 4/9/2013.

(3)- Người Pháp đã phát hiện ra Sa Pa là một vùng nghỉ dưỡng tuyệt đẹp vào năm 1909 và sau đó đã xây dựng thị trấn Sa Pa thành một khu nghỉ mát có khí hậu ôn đới với nhiều khách sạn và hàng trăm biệt thự. Trong chiến tranh Biên Giới 2/1979, giặc Tàu đã gần như san phẳng Sa Pa. Sau 1990, ta mới phục hồi trở lại.

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

HÔM NAY CHÁU NỘI TRÒN BA TUỔI

Đặng Huy Văn: Hôm nay, ngày 7/9/2013, trời bỗng nắng lên khô ráo, mát mẻ khác hẳn với cả một tháng Ngâu mưa dầm dề và ẩm ướt, oi bức rất khó chịu. Có lẽ vì thế mà hai đứa cháu nội của tôi cả một tháng qua thay nhau ho sôt. May quá đến hôm nay, cả hai cháu đều đã đỡ, đặc biệt hôm nay chính là ngày sinh nhật lần thứ 3 của cháu Hồng Phúc.

Cháu Hồng Phúc là niềm khao khát của bố mẹ cháu vì phải mong đợi tới 6 năm trời từ ngày cưới, cháu mới được ra đời. Vậy mà cháu lại bị sinh thiếu tháng, đẻ ra chỉ được một cân rưỡi và phải nằm trong lồng kính gần một tháng trời mới được về nhà. Phải chăng, Đức Phật đã giơ bàn tay từ bi cứu độ để cho cháu được làm người. Vì vậy, tôi mong sau này cháu hãy làm một người có đạo, hoặc theo Thiên Chúa giáo hoặc theo Phật giáo nhằm trở thành người biết xả thân cứu nước, cứu dân và biết thương yêu đồng loại.

HÔM NAY CHÁU NỘI TRÒN BA TUỔI

Hôm nay cháu nội tròn ba tuổi
Thật xứng Hông Phúc của ông bà
Đã biết thương em cùng bố mẹ
Và ông bà ngoại ở nơi xa

Rõ lạ, bẩm sinh mê mẩn cá
Cả cá trong tranh, cá dưới hồ
Qua chợ cũng đòi dừng ngắm cá
Không từ cá nhỏ lẫn cá to!

Tiếng Anh tên cá nào cũng thuộc
Hết cá heo, kình, đuối, thần tiên
Mê phim Nemo quên cả khóc
Khi mẹ vắng nhà tự ngồi xem

Hôm mẹ vắng nhà Phúc thủ thỉ
Con yêu bà nội với em Quân
Yêu cả em Bum cùng ông nội
Yêu mẹ chăm em, bố đi làm!

Phúc còn say mê nhiều động vật
Nhất là sư tử, gấu, đại bàng
Thích cả hổ con cùng hổ mẹ
Rồi làm hổ bé chạy luăng quăng

Phúc còn giả vờ làm chó sói
Hú vang gọi bạn chốn rừng sâu
Bắt chước voi gầm vòi quay ngược
Học loàì báo đốm đuổi bắt trâu

Phúc còn bắt chước cô giáo múa
Hai tay vẫy vẫy ở trên cao
Rồi bắt chước mẹ Phúc làm bữa
Dọn ra bàn gọi, “chém gió nào!”

Ai dạy cháu tôi mà dí dỏm
Đã biết đọc thơ, kể chuyện rồi
Sáng nay vừa hát cho bà ngoại
Nghe bài “Happy birthday to you!”

Hát cùng Chích Bông qua điện thoại
Phúc hét, “chúc mừng sinh nhật anh!”
Rồi bỏ ra ngoài vì xấu hổ
Hai tay che mặt chạy loanh quanh

Ôi! Không thể ngờ ngày sinh cháu
Một cân rưỡi nay được thế này
Gần một tháng trời trong lồng kính
Phải chi Đức Phật đã ra tay?

Nên mỗi buổi trưa bà ru võng
“A Di Đà Phật!” suốt bao ngày
Đức Phật thấu tình thương của nội
Từ bi Phật độ đỡ thêm tay

Lớn lên cháu hãy yêu kính Phật
Đừng như những kẻ miệng vô thần
Mà lại dị đoan cầu nguyện Phật
Giúp mình cướp bóc của nhân dân

Lớn lên cháu hãy thương và cứu
Đồng bào nước Việt Bắc Nam Trung
Đang chịu oan khiên và đói khổ
Dưới ách đô hộ của gian hùng

Hôm nay tiếc quá Phúc chưa khoẻ
Để mọi người vui tại nhà hàng
Chỉ có cô Trang và Phúc Bảo
Về đây thổi nến để liên hoan

Ông chúc Hồng Phúc mai ngày lớn
Trung thực, thuỷ chung với nước nhà
Thương quý mẹ cha, yêu đồng loại
Đừng theo bè đảng hiến Hoang Sa!

Hà Nội, 7/9/2013
Ông Đặng Huy Văn

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

ÔI THƯƠNG QUÁ BÀ NGÂU ƠI!

Đặng Huy Văn:Hôm nay, ngày cuối cùng của Tháng Ngâu 29/7 âm lịch, trời vẫn lất phất mưa như đang nuối tiếc những phút giây ông bà Ngâu được ở bên nhau và không muốn chấp nhận giờ tạm biệt! Thôi đi hỡi Ngưu Lang, Chức Nữ! Cuộc tình nào dù có đắm say bao nhiêu rồi cũng phải đến lúc chia ly! Hai vị hãy thôi khóc đi kẻo trẻ con cả nước đang vì mưa ngâu mà ốm đây này! Hai thằng cháu nội của tôi sáng nay lại phải vào bệnh viện Xanh Pôn vì cháu Bủm bị sốt cao, còn cháu Quân thì vào đó để khám lại. Trời mưa dầm thế này phải đi về 9, 10 cây số mà hai người không thương ư? Nam mô a di đà Phật!

ÔI THƯƠNG QUÁ BÀ NGÂU ƠI!

       Tháng ông Ngâu gặp bà Ngâu
Làm cho điêu đứng đồng bào, trẻ con
       Dân tình đâu cũng héo mòn
Giá xăng tăng vọt hàng tồn cũng tăng 
       Nhà nghèo rau cỏ nhì nhằng
Cầm tiền ra chợ, biết ăn cái gì?
       Điện dùng cũng phải bớt đi
Vì vừa tăng giá lấy gì trả đây!

       Trẻ con ho sốt dài ngày
Tiền vào bệnh viện dâng thầy thuốc xơi
       Ông bà Ngâu có thương đời
Mà làm con trẻ dưới trời lầm than?
       Để dân tình chịu khuất oan
Ông Ngâu trên đó là quan chức nào
       Mà không thương xót đồng bào
Việt Nam đau khổ biết bao năm rồi?

       Ôi thương quá bà Ngâu ơi!
Xưa là Chức Nữ con trời thần tiên
       Ngưu Lang trót dại làm phiền
Khi nàng đang tắm ở bên Ngân Hà
       Nên đành kết tóc xe tơ
Nhưng trời bắt ở hai bờ cách ngăn
       Mỗi năm chỉ được một lần
Gặp nhau nước mắt chảy tràn trời cao!

       Khiến cho Tháng Bảy năm nào
Mặt đất cũng chịu mưa ngâu dầm dề!

Hà Nội, 4/9/2013
Đặng Huy Văn

VÀI LỜI THƯƠNG GỬI ANH YÊU DẤU

Đặng Huy Văn: Đọc trên Nguyễn Tường Thuỵ Facebook, tôi tình cờ bắt gặp bài thơ “ANH SẼ VỀ” của Nguyễn Tường Thuỵ gửi cho bà xã cuối những ngày vào Nam dự phiên toà phúc thẩm xét xử hai tuổi trẻ yêu nước anh hùng Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha tại Long An làm tôi rất xúc động. Tôi đã thật sự cảm phục cả hai vợ chồng blogger Nguyễn Tường Thuỵ. Họ đã không quản hi sinh tình cảm riêng, không tiếc công sức và tiền bac vì cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền của nhân dân Việt Nam. Bài viết này chỉ muốn bày tỏ một chút lòng yêu mến và cảm phục đối với hai vợ chồng blogger Nguyễn Tường Thụỵ, xin được sẻ chia cùng quí vị độc giả gần xa.

VÀI LỜI THƯƠNG GỬI ANH YÊU DẤU
(Mến tặng vợ chồng anh Nguyễn Tường Thuỵ)

Về thôi em đợi mỏi mắt rồi!
Ở nhà buồn lắm Thụy chàng ơi!
Nước non giành một phần thôi chứ
Sao để con thơ phải đợi hoài?

Anh đi bè bạn còn vui thú
Ở nhà em chỉ một mình thôi!
Canh trường khắc khoải chờ chuông cửa
Vừa chợp mắt xong đã sáng trời!

Lần sau nhất định đi ngắn nhé
Phải viết cam đoan giấy hẳn hoi
Giá như không vướng con còn dại
Em cũng đi theo nước non rồi!

Anh về dạy dỗ con chăm học
Để một mai kia cứu giống nòi
Khi cả muôn dân cùng đội đá
Nhanh chớp thời cơ vá lại trời!

Nhiều khi em nghĩ thương anh quá!
Ngoài em ai thấu nỗi lòng anh?
Quanh năm vác tù và hàng tổng
Tóc đã hai màu đâu phải xanh!

Mà phường cơ hội nhìn anh tưởng
Ngang dọc Bắc Nam để kiếm tiền
Trăm thứ nhỏ to em chi hết
Mà nào chúng chịu để anh yên!

Em cũng như anh yêu nước lắm
Thương quá dân oan khắp mọi miền
Nhưng vận nước non còn phải đợi
Qua thời bỉ cực mới lên tiên!

Vài lời thương gửi anh yêu dấu
Em sẽ bên anh đến bạc đầu
Yêu nước, chống Tàu lo tranh đấu
Cùng toàn dân Việt xiết tay nhau!

Hà Nội, 2/9/2013
Đặng Huy Văn